quyền thiếu cưng chiều vợ yêu khó nuôi

Cưng Chiều Vợ Yêu - Chapter 227. [Cập nhật lúc: 10:48 01/05/2020] Nếu không xem được truyện vui lòng đổi "SERVER ẢNH" bên dưới. Server 1 Server 2 Server VIP Server VIP 2. Báo lỗi. Nói chung, 5 chi tiết nhỏ có thể cho thấy một người đàn ông có chiều chuộng vợ hay không. Nếu chồng bạn chiếm hơn 3, nghĩa là bạn thực sự đã kết hôn đúng người. Anh ấy nắm tay bạn, dù đi đến bất cứ đâu Lúc yêu nhau, hai người luôn thích dính lấy nhau, thời tiết nóng đến đâu cũng phải nắm tay nhau. Đọc truyện Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi của tác giả Cố Nhiễm Nhiễm. Truyện về cặp đôi nam cường nữ cường là Lâm Hi và Quyền Hạo. Với thể loại ngọt ngào cũng không kém phần kịch tính này, người đọc đã bị cuốn hút từ ngay những chương đầu Dịch Vụ Hỗ Trợ Vay Tiền Nhanh 1s. Editor Puck -Mắt Lâm Hi trợn to, ngay sau đó xúc xích chiên và thức uống trong tay rơi xuống đất, nâng chân bỏ chạy, đã sớm không để ý hình tượng gì độ tìm người của Trần Tiêu nhanh hơn một chút, không quá nửa ngày đã bị anh tìm nhìn tiểu thư nhà mình trước mắt, tròng mắt Trần Tiêu đều muốn rớt ra rồi, đây là tiết tấu gì? Tại sao tiểu thư nhà mình vừa thấy anh đã bỏ chạy? Chẳng lẽ tiểu thư thật sự muốn rời khỏi nhà họ Quyền?“Tiểu thư, đừng chạy, cẩn thận ngã xuống!” Trần Tiêu vừa chạy như điên, vẫn không quên kêu Lâm Hi cẩn thận Hi chạy phía trước, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu, cô tăng tốc độ tiếp tục chạy. Không chạy là đồ ngốc!“Các người chạy bên kia, các người chạy bên này, các người đi theo tôi.” Trần Tiêu dừng bước, chỉ huy bọn người dưới do Trần Tiêu mang tới lập tức chia làm ba nhóm chia ra các phương hướng khác nhau chuẩn bị vây bắt Lâm vì hội chùa, trên đường rất nhiều người, thân thể linh hoạt của Lâm Hi xuyên qua biển người.“Tiểu thư, cẩn thận.” Thấy một người qua đường Giáp vóc dáng cao lớn chuẩn bị đụng phải Lâm Hi, Trần Tiêu nhanh chóng kêu ứng của Lâm Hi cực nhanh, nhanh chóng tránh ra, “Trần Tiêu, anh có thể đừng đuổi theo tôi không?”“Không thể, xin tiểu thư trở về nhà họ Quyền với tôi.”Bước chân vừa dừng lại, Lâm Hi mặt không đỏ không thở gấp, đối mặt với Trần Tiêu thở hổn hển, “Thể lực của tôi tốt hơn của anh, nếu tiếp tục chạy nữa, mệt chết chính là anh.” die ennd kdan/le eequhyd onnnBước chân Trần Tiêu càng lúc càng chậm, thân thể hơi vô lực, “Tiểu thư, ngài định đi đâu chơi? Ngài nói cho thiếu gia một tiếng, tránh cho thiếu gia lo lắng.” Hiện giờ bên cạnh tiểu thư không có ám vệ, cũng không có máy định vị và thiết bị tìm kiếm, tìm được tiểu thư phải dựa vào sức người tìm Hi vô tội chớp chớp mắt to, khóe môi tràn ra ý cười, “Tôi không có ý định đi về.” Dừng một chút, cô sờ túi áo, móc đạn khói và bom cay ra, “Nói cho Quyền Hạo, cám ơn anh ta chăm sóc ba năm qua!” Dự đoán trước được mấy người Trần Tiêu sẽ vây bắt nửa đường, cô đã sớm chuẩn bị đồ cần dứt lời, khói mù trắng xóa dâng lên chung quanh Trần Tiêu còn chưa phân tích ra ý tứ trong lời nói của tiểu thư nhà mình, anh dày dặn kinh nghiệm, mắt vừa tiếp xúc với khói mù thì anh biết đây là bom cay rồi, hốc mắt không kiềm chế được chảy đầy nước mắt, chỉ trong chốc lát anh đã lệ rơi đầy mặt. Chờ khói mù biến mất, anh quay đầu nhìn bọn hộ vệ phía sau cũng lệ rơi đầy mặt, lại nhìn phía trước, phát hiện tiểu thư nhà mình đã sớm không thấy bóng dáng.“Tiểu thư.” Trần Tiêu nhìn chung quanh không có bóng dáng của tiểu thư nhà mình, anh nhanh chóng kêu tiểu thư nói kia không phải thật sự muốn rời khỏi nhà họ Quyền chứ, hỏng bét!Đưa tay xua khí cay trong không khí tản ra, Trần Tiêu nhìn một đám người chung quanh, mặt ủ mày ê. Lần này nên làm cái gì?Khi Trần Tiêu như con ruồi không đầu mang theo đông đảo người dưới tìm kiếm Lâm Hi trên đường thì lúc này cô lại đang nhìn một dòng sông mà ngây dòng sông nước sông chậm rãi chảy xuôi, gió lạnh nổi lên, Lâm Hi không nhịn được run đầu lại nhìn đường nhỏ đen như mực, liếc mắt, cô ngồi xổm xuống đưa tay thử dò xét chạm vào nước sông, giá rét lạnh thấu xương thẩm thấu vào thân thể giờ không có thuyền, nếu muốn qua bờ bên kia ngồi xe, cô nhất định phải bơi qua! dfienddn lieqiudoonNghĩ đến Trần Tiêu sẽ nhanh chóng đuổi tới, cô khẽ cắn răng, hai mắt nhắm lại, tung người một khăn bơi tới bờ bên kia, toàn thân cô ướt đẫm, cả người có vẻ chật vật không chịu nổi, quay đầu nhìn bờ bên kia, cô không hề lưu đã khuya, bông tuyết xinh đẹp tung bay, Trần Tiêu và đông đảo người dưới vẫn đang tìm kiếm trên giới trắng như tuyết, đêm tối phủ xuống, nhà họ Quyền đèn đuốc sáng trưng, Quyền Hạo đứng bên cửa sổ, tròng mắt thâm thúy vô biên nhìn chăm chú vào thế giới dưới màn đêm. Tiếng chuông dễ nghe vang lên, anh cúi mí mắt xuống, nhìn điện thoại di động trên bàn.“Tìm được Hi nhi rồi sao?”“Thiếu gia, tiểu thư để cho tôi nói lại một câu với thiếu gia.” Trong lòng Trần Tiêu không yên, không biết nói xong câu đó, sẽ có hậu quả như thế nào?“Nói cái gì?”“Tiểu thư nói, cám ơn ngài chăm sóc ba năm qua.” Nói xong, Trần Tiêu không dám thở mạnh, yên tĩnh chờ đợi bão giây đi qua, quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Tiêu, Quyền Hạo tức giận đập điện thoại xuống sóc! A! Đối với cô mà nói, ba năm qua anh đối với cô chính là chăm sóc sao?!Thật đáng buồn lại nực cười!Cầm điện thoại di động, trong lòng không yên chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Trần Tiêu nhỏ giọng hỏi, “Thiếu gia, ngài vẫn còn nghe chứ?”Ánh mắt lạnh lùng đưa mắt nhìn điện thoại di động trên đất, Quyền Hạo nhặt nó lên, giọng nhàn nhạt hàm chứa tia bất đắc dĩ, “Tăng thêm người, tiếp tục tìm.” die,n; kệ cô đi đâu, chân trời góc bể cũng phải tìm ra cô.“Dạ, thiếu gia.”Ba ngày đi qua, đế đô gần như bị nhà họ Quyền lật tung rồi, vẫn không thấy bóng dáng của Lâm ngày nay người giúp việc nhà họ Quyền đều run run rẩy rẩy, Trần Tiêu thảm hại hơn, vội vàng tìm Lâm Hi, thời gian ngủ cũng không khi cầm kết quả điều tra, sắc mặt Trần Tiêu trắng bệch, đẩy cửa thư phòng đi vào.“Đã tìm được chưa?” Trong ba ngày qua không hề ngủ, mắt Quyền Hạo vằn vện tia máu.“Không có.” Trần Tiêu vô cùng khẩn trương, đặt bì tài liệu lên bàn, “Đây là hành trình trong khoảng thời gian này của tiểu thư.”“Đi ra ngoài đi.” Nhận lấy bì giấy, Quyền Hạo cũng không có ý định tiếp tục hỏi.“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu khẽ cúi người, trong lòng lo lắng cho thiếu gia nhà mình, cũng đã ba ngày chưa hề nghỉ ngơi rồi, làm bằng sắt cũng không chịu nổi! Tiểu thư à, ngài đang ở đâu? Ngài không về nữa, chúng tôi cũng sẽ gặp nạn!Mở bì giấy ra, lấy tờ giấy ra xem, sau khi Quyền Hạo xem xong, tràn đầy đau thương và tự giễu cười ra là, trong khoảng thời gian này cô đã vì rời đi mà chuẩn ra là, cô không muốn sống cùng một chỗ với anh như thống sưởi ấm trong phòng đầy đủ, nhưng lòng của anh lại vô cùng rét vẫn luôn không biết yêu mà không thể có cảm giác gì, bây giờ anh hiểu được rồi, đâm đến đau lòng. [email protected]`l3q21y"d0nNước mắt thoáng hiện trong khóe mắt, khổ sở lan tràn toàn thân, nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động chảy xuống, dính ướt mặt của anh, cũng hóa thành kịch độc ăn mòn tim phòng bông tuyết bay xuống, bên trong phòng anh giống như bị vạn tên xuyên lúc đó, ở một thành thị nhỏ ven biển nào đó, Lâm Hi vui sướng chơi bên bờ tháng thoi đưa, thời gian cực nhanh, một năm rưỡi họ Quyền, sau khi Trần Tiêu nghe được một cú điện thoại, vội vã chạy vào trong thư phòng của Quyền Hạo.“Thiếu gia, có tin tức của tiểu thư, tiểu thư bây giờ đang ở thành phố biển.”Quyền Hạo đang cúi đầu xem tài liệu, vừa nghe được có tin tức của cô, anh lập tức ngước mắt lên, “Lập tức chuẩn bị máy bay tư nhân.”Một năm rưỡi rồi, anh cuối cùng tìm được quen có cô làm bạn, không có cô ở bên cạnh, tim của anh như bị người móc rỗng, chỉ là cái xác biết đi còn nay nghe được có tin tức của cô, lòng tràn đầy, hơi thở còn sống hình như trở lại.“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu cung kính đáp, yên lặng nuốt lời không nói ra vào miệng. Có lẽ cô ta không phải là tiểu thư, chỉ là người có dáng dấp tương tự tiểu thư. Thấy dáng vẻ mừng rỡ của thiếu gia, anh không muốn nói suy đoán này giới không phải thiếu ai đó thì trái đất sẽ không quay, nhưng thiếu gia không có tiểu thư, thật sự sẽ không sống tiếp quán hàng bên bờ cát, Lâm Hi đang uống nước dừa hương vị ngọt ngào, thưởng thức biển rộng mênh mông bát gió biển có mùi mặn mặn, cô thích mùi gian trôi qua thật vui vẻ, bất tri bất giác một năm rưỡi đã qua, vuốt cái cằm xinh xắn, trên mặt cô đều là nụ cười. Thành phố biển này, một năm bốn mùa như xuân, không khí trong lành, hoàn cảnh tuyệt đẹp, cô có một ý tưởng, đó chính là cả đời sống ở đây, thời gian bình bình thản thản chẳng phải là một hạnh phúc rặng mây đẹp đẽ không tì vết nơi chân trời, cô hạ thấp mắt cười khẽ, uống sạch nước dừa trong ly, sắc trời không còn sớm, là thời điểm nên đi về.“Lý Vân, em phải về nhà rồi, bye bye.” Lấy mười đồng trong bóp ra đặt lên bàn, cô đưa tay nói lời chào từ biệt với Lý Vân. Lý Vân là người bạn cô nhận biết ở đây, cô gái hai mươi tuổi, là trẻ mồ côi, trên người luôn lộ ra hơi thở kiên cường.“Được, bye bye.” Lý Vân đang làm món mà khách gọi, tươi cười rất ngọt ngào, mặt mày cong cong như hình vầng trăng khuyết trên trời, đôi mắt trong suốt lại sáng ngời phiếm chút ý cười. Editor Puck Tòa nhà nằm trên khu vực vàng Lĩnh Lâm của đế đô, lúc này hoàn toàn hỗn loạn, còi báo động vang lên không phòng làm việc của tổng giám đốc ở lầu cuối, đèn đuốc sáng ngời, có một bóng dáng đàn ông cao lớn đứng trước cửa quan của anh hết sức tinh xảo lại không mất đi vẻ đàn ông, hình dáng gương mặt thâm thúy khác thường, vừa nhìn có vẻ là con lai, nhưng nhìn kỹ, lại tràn đầy ý vị phương đông. Lông mày đậm như mực, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, khóe môi mang theo nụ cười lạnh lùng, nếu như có người nhìn thấy chỉ cảm thấy yêu nghiệt lại lạnh mắt anh giống như biển sâu dưới bóng đêm, mênh mông bát ngát lại ngầm dao động dưới mặt biển, khó bề phân mạo có góc cạnh thường thường làm cho người ta cảm thấy kiên cường, rất lạnh lùng, nhưng trên người tản mất ra khí thế y hệt Đế Vương làm tăng thêm khí phách đặc biệt quần lâm thiên hạ *.* quần lâm thiên hạ hình dung một người có tướng Đế Vương, chỉ một người đạt tới địa vị tối cao vô thượng Theo baikeBộ âu phục màu đen lại truyền ra vẻ đàn ông nồng đậm, đường cong bả vai hoàn mỹ không thể bắt bẻ di ien ndang yuklle eq quiq on được lại không mất vẻ nghiêm túc trang này, tiếng gõ cửa vang lên, Quyền Hạo khẽ hé mắt về phía cửa, môi mỏng lạnh lùng phun ra hai chữ “Đi vào”.Trần Tiêu ở ngoài cửa nghe được giọng thiếu gia nhà mình, đáy lòng vốn sinh ra một hồ băng, bây giờ càng thêm hận toàn thân không thể biến thành trong suốt mà biến đến ngọc bội quan trọng nhất đối với thiếu gia bị trộm đi, thân thể anh không tự chủ được mà run run, cẩn thận mở cửa, tim treo lơ lửng, chỉ sợ nếu thiếu gia nhà mình nổi cơn thịnh nộ, mình chắc gặp phải đối đãi bi Trần Tiêu lóe lên, không biết nhìn nơi nào, mắt không có tiêu điểm.“Bắt được chưa?” Quyền Hạo mắt lạnh nhìn Trần Tiêu, tròng mắt bị một tầng sương mù che kín, mơ hồ có chút tức giận bừng bừng và sát ý, khí thế toàn thân giống như bị đóng băng, khí lạnh bức người gay gắt.“Thiếu gia, bây giờ tên ăn trộm kia đang ở lầu chót.” Trần Tiêu không dám nhìn chăm chú vào tròng mắt của Quyền Hạo, tầm mắt không khỏi nhìn trên nền, hơi sợ hãi rụt rè, đồng thời đáy lòng cũng hơi sợ. Tuy anh và thiếu gia nhà mình cùng lớn lên, nhưng nhiều năm như vậy cũng không thăm dò tính khí của thiếu gia nhà mình, dáng vẻ của thiếu gia bây giờ thật sự dọa lời này khiến cho tròng mắt Quyền Hạo dính vào một tầng màu lửa đỏ, tròng mắt lạnh lẽo vô cùng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu, “Một đám ăn hại.” Nói rồi khẽ nắm chặt, tim của anh lại thoáng đau.“Thiếu gia, ngài đừng nóng vội, ngọc bội rất nhanh có thể cầm về.” Trong lời nói của Quyền Hạo có băng lạnh khiến cho thân thể Trần Tiêu mơ hồ phát run, nói chuyện cũng hơi khẩn trương, tim đập nhanh hơn rất mắt lạnh lùng như băng nhìn chăm chú vào Trần Tiêu đang khẩn trương, vô cùng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ của Quyền Hạo hoàn toàn bị băng lạnh bao phủ, cả người tản mát ra khí lạnh khiến di1enda4nle3qu21ydo0n người ta sợ hãi. “Cút.” Ba phút sau, Quyền Hạo mở môi mỏng ra, khí lạnh bức người được một chữ cút, trong lòng Trần Tiêu đừng nói tới có bao nhiêu vui vẻ, mồ hôi lạnh trên trán ngưng chảy xuống, trái tim đang treo cao cũng buông xuống một nửa. “Vâng, thiếu gia.” Tuy sợ, nhưng Trần Tiêu vẫn cung kính nói với Quyền tay hơi run rẩy mở cửa, sau lưng có một cặp mắt giống như có thể nhìn thấu anh, sợ trong lòng Trần Tiêu càng phát ra lợi hại hơn, hai chân giống như hơi run run, giống như gió lạnh mùa đông lạnh đến anh phát cửa lại, tay cầm cửa ngăn cách mình và thiếu gia nhà mình, Trần Tiêu lau mồ hôi sắp chảy xuống, thở dài một cái, để hóa giải sợ hãi trong lòng mình. Đẩy mắt kính sắp tụt xuống trên sống mũi, anh mím chặt môi, lòng muốn khóc cũng đã nắm quyền quản gia nhà họ Quyền dễ dàng ư, bây giờ ngọc bội quý giá nhất cũng quan trọng nhất của thiếu gia lại bị một tên trộm nhỏ trộm đi, nếu không tìm về được, đoán chừng anh...Nghĩ đến đây, toàn thân Trần Tiêu cũng bị mồ hôi ướt đẫm, kinh sợ viết rõ ràng trên mặt để cho mình không hề rơi vào trong ảo tưởng kinh khủng nữa, Trần Tiêu dùng sức đánh lên mặt. Cảm giác đau đớn xâm nhập thần kinh của anh, anh đi ra khỏi ảo tưởng. Trước mắt quan trọng nhất là lên lầu chót, đoạt lại ngọc bội từ trong tay tên trộm tinh thần, nở một nụ cười khổ sở, Trần Tiêu vẻ mặt đau khổ đi tới lầu phút này, Lâm Hi Nhi thân là một thâu thiên thần trộm* đang bị một đống người áo đen lớn vây quanh, cho dù võ công của cô rất tốt, nhưng dù sao cô cũng là một cô gái, thể lực cũng đã bị tiêu hao gần hết.* thâu thiên thần trộm Trộm cả trời cả thầnQuét ngang một cước, một người áo đen ứng tiếng ngã xuống đất, trong lòng Lâm Hi Nhi thả lỏng một hơi, ngọc bội trên tay cũng càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, con mẹ nó, cô tới trộm ngọc bội này chính là một sai lầm, ngọc bội trộm được rồi, nhưng vốn không thể toàn thân mà ngã một người áo đen tiếp theo, nhưng đám người áo đen kia vốn cuồn cuộn không dứt, cô sẽ mệt chết đi được. Thở hổn hển, dùng sức dọn sạch người áo đen giống như chướng ngại vật xung quanh, Lâm Hi Nhi cũng muốn đập cho mình một chưởng, cô trộm đồ nhiều như vậy cho tới nay, chính là chỗ này mệt mỏi nhất rồi, vì một miếng ngọc bội rách như vậy, có đáng giá không?“Một đám vô dụng này, một tên trộm nhỏ cũng không đối phó được, chờ Quyền thiếu thật sự nổi giận thì tôi thấy các ngươi đều phải cút sang châu Phi.” Trần Tiêu mồ hôi dầm dề chạy lên lầu chót, thấy một đám lớn nhân viên an ninh đánh không lại một nữ ăn trộm, trong lòng anh gấp gáp, nên hét lớn, anh thân là quản gia cao quý cũng không nhân viên an ninh cũng nghe được phải cút sang châu Phi thì mọi người hơi khẩn trương. Dieễn ddàn lee quiy đônTuy địa bàn của nhà họ Quyền khắp toàn cầu, nhưng tổng bộ chân chính vẫn ở đế đô Thiên triều, bọn họ đều không dễ dàng trở thành nhân viên an ninh bên cạnh của Quyền thiếu, nếu bị phái ra ngoài, như vậy đời này không có ngày nổi danh tới khả năng này, bọn nhân viên an ninh giống như bị đánh máu gà, hóa thân thành động vật hung ác như sói, chuẩn bị đến cùng với Lâm Hi Nhi mày chết tao đi khuôn mặt, trên mặt Lâm Hi Nhi đeo khẩu trang, nhân viên an ninh đánh nhau với cô thật sự quá nhiều rồi, cũng bởi vì thể lực của cô dần biến mất, quả đấm của cô vô lực, vốn không có cách nào một quyền đánh kẻ địch rớt xuống, ngược lại khẩu trang trên mặt cô vô tình bị một nhân viên an ninh lột xuống. Trong nháy mắt, khuôn mặt không hề che chắn của Lâm Hi Nhi lộ ra trước mặt mọi ngựa cột chắc lúc này cũng tuột ra rồi, tóc dài quăn quyến rũ theo gió bay xuống trên vai, Lâm Hi Nhi khẽ hé mở đôi môi, hơi thở đột nhiên không thuận. Cô làm nghề này, kiêng kỵ nhất là khi trộm đồ thì bị lộ ra khuôn mặt mình. Bây giờ mặt mũi của cô một chút cũng không che giấu lộ ra, cô có thể nghĩ đến tình cảnh sau này, số mệnh của cô chính là bị nhà họ Quyền đuổi giết. Ai bảo cô trộm ngọc bội của đại thiếu gia nhà họ Quyền, đây coi như là tự tìm ngược không thể sống sao?Trần Tiêu vẫn quan sát ở bên cạnh, khi nhìn thấy khuôn mặt Lâm Hi Nhi thì tròng mắt cũng muốn rớt xuống, con mẹ nó, nữ thần trộm nổi danh lừng lẫy lại là một cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi, còn là kiểu dáng dấp vô cùng thuần thấy động tác của Lâm Hi Nhi càng ngày càng chậm chạp, Trần Tiêu lập tức chỉ huy nhân viên an ninh bao vây Lâm Hi Nhi, “Thể lực cô ta đã đến cực hạn, các người mau bắt cô ta lại.”Nhìn ngọc bội xanh biếc trong tay Lâm Hi Nhi, Trần Tiêu hận không thể lập tức tự mình đi đoạt lại, có thể tưởng tượng đến bản lĩnh công phu mèo cào của mình, anh vẫn yên lặng làm quan chỉ huy thôi. Nhưng anh là quản gia cao quý của nhà họ Quyền, cũng không thể dễ dàng ra tay. Thể loại Hiện đại, trùng sinh, sủng, nữ cườngConverter Ngocquynh520Editor + Beta-er PuckSố chương 99 chươngCái tên Quyền Hạo ở đế đô chính là điều mà mọi người sợ hãi ở mắt Lâm Hi anh ta chỉ là con chó trung thành yêu cô tận một buổi sáng, cô sinh thành kẻ ăn xin nhỏ bé còn anh thì cao cao tại dĩ hai người là hai đường thẳng nhưng cha mẹ vô lương tâm giao cô cho anh khiến hai người dây dưa cả ở dưới mái hiên, giả la lỵ và thiếu gia giàu có ngây thơ có thể trôi qua cuộc sống hạnh phúc không?!La lỵ là nữ vương? Hay thiếu gia lạnh lùng là con chó trung thành? Tất cả cần thời gian chứng minh.

quyền thiếu cưng chiều vợ yêu khó nuôi